Có lẽ, các bạn đã quen nghe cái từ “Hà Nội phố”, chứ không mấy khi nghe nhắc đến “Sài Gòn phố”, cũng như đâu đó cảm xúc lắng đọng trong những tâm hồn lãng mạn về thành phố thân thương thường là dành cho những miền đất rất “thơ” như Hà Nội, Huế, Đà Lạt…
Nhưng…
Tôi bứt cả một chữ “nhưng” đầy tình yêu và lưu luyến ra khỏi trái tim tù ngục. Sài Gòn – vốn không phải là quê hương tôi, cũng không phải nơi tôi sinh ra và lớn lên, nói nôm na Sài Gòn chỉ là miền đất đón bước chân của một người con gái mang trong mình giọt máu miền Trung vào Nam lập nghiệp, mà sao vẫn để lại trong tôi nhiều thương mến. Sài Gòn có những con đường mà tôi chỉ thích đi bộ, thích lê la vỉa hè, thích nhâm nhi hàng quán, thích cái nắng óng ả xuyên qua vòm me xanh và cả giọng mời rất ngọt của những chị hàng rong.
Nhưng…
Tôi bứt cả một chữ “nhưng” đầy tình yêu và lưu luyến ra khỏi trái tim tù ngục. Sài Gòn – vốn không phải là quê hương tôi, cũng không phải nơi tôi sinh ra và lớn lên, nói nôm na Sài Gòn chỉ là miền đất đón bước chân của một người con gái mang trong mình giọt máu miền Trung vào Nam lập nghiệp, mà sao vẫn để lại trong tôi nhiều thương mến. Sài Gòn có những con đường mà tôi chỉ thích đi bộ, thích lê la vỉa hè, thích nhâm nhi hàng quán, thích cái nắng óng ả xuyên qua vòm me xanh và cả giọng mời rất ngọt của những chị hàng rong.
Nếu một ngày kia tôi xa Sài Gòn…
Tôi sẽ nhớ lắm những buổi chiều ngồi uống café vỉa hè dưới vòm hoa osaka rực rỡ nhìn qua nhà thờ Huyện Sĩ, nhớ con đường Phạm Ngọc Thạch có những quả me khô bất ngờ rơi lộp độp và lăn tròn dưới lốp xe. Nhớ một thoáng mưa chiều, dừng chân trú ở hiên nhà lạ, có câu chuyện chớp nhoáng với chị bán bò bía cũng đụt mưa mà xúc động một mảnh đời.
Tôi nhớ mỗi dịp tháng 3 về, thành phố nhuộm một màu vàng rất tuyệt – đến mức tôi phải gọi Sài Gòn của tháng 3 là thành phố hoa vàng. Những cánh hoa mỏng và nhẹ lắm, nên khi rơi xuống vẫn lặng lẽ bên đường, không như lá theo gió cuốn đi, trở thành những thảm nắng lưu luyến bước chân qua.
Tôi cũng rất nhớ những ngày Sài Gòn ngập nước sau một cơn mưa xối xả hay dịp triều cường, có khi ngập đến nửa bánh xe, đi làm về mà “cực chi lạ”. Nhớ vỉa hè to và rộng đầy bằng lăng tím phủ xuống dãy đại bác chĩa ra dòng sông chói chang ánh nắng. Sài Gòn tấp nập và bon chen, nếu đến những ngày này bạn sẽ còn thấy đầy bụi bặm và lô cốt, nhưng không vì thế mà những phút giây đầy mơ mộng và hứng khởi bị lãng quên.
Tôi viết cho tôi và cho những ai mang trong mình những cảm xúc về Sài Gòn phố:
Sài Gòn ơi
Tôi yêu những con đường đầy gió
Mùa hạ về xao xác lá me bay
Yêu đôi mắt xoe tròn bỡ ngỡ
Của em thơ bên góc phố mỗi ngày.
Sài Gòn ơi
Tôi yêu buổi chiều phai vạt nắng
Rồi bất ngờ một thoáng mưa rơi
Tiếng dương cầm nhà ai sâu lắng
Níu bước chân trên xác lá tơi bời.
Sài Gòn ơi
Tôi yêu cánh hoa dầu phớt đỏ
Xoay giữa trời trong vũ khúc mong manh
Tôi tiễn bạn, đôi mắt đầy nỗi nhớ
Lắng vào tim một ký ức ngọt lành.
Sài Gòn ơi
Tôi yêu gốc me già
Có ai kia hò hẹn
Tuổi xuân thì tà áo trắng bay lên
Yêu ánh trăng loang trên dòng kênh
Chênh chao từng mảnh vỡ
Góc quán tự tình bỗng chốc quên tên.
Sài Gòn ơi
Tôi yêu đường Yersin
Hoa lim vàng nở rộ
Chợ Bến Thành đêm cũng lắm người qua
Những hàng gánh tha hương
Ngủ quên bên đường nhỏ
Ánh đèn vàng thao thức phố xa.
Tôi sẽ gọi giữa một trời lưu luyến
Mùa gió về nô nức đón Noel
Thành phố thức để cùng ai xao xuyến
Chút tâm tình cho phố nhỏ thân quen.
7.2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét